Lời bài hát Khi Ánh Chiều Rơi - Tạ Tấn - [Nhạc: Tạ Tấn - Trịnh Kính] Chiều dần buông gieo u sầu về khắp trần gian. Buồn vương vấn áng mây chiều lờ lững dần tan. Mỗi khi chân trời hoàng hôn rơi Muôn tiếng than không lời. Ngày dần trôi nắng tắt sau đồi Nhìn hoàng Hẹn tương phùng khi trời xế bóng chiều Chẳng ngờ đó là điều không quên được Hoàng hôn rớt cùng câu thề hẹn ước Chắc người quên nên ngược lối đường tim Kẻ nặng mang lại vẫn mãi đắm chìm Ôm vết xước trong tim mòn mỏi đợi Khi đã trọn đem tim hồng trao gởi Là suốt đời vẫn đợi một hồi âm Bóng xế rồi sao vẫn cứ lặng câm Có kẻ ngốc âm thầm mong đợi mãi Khi hoàng hôn buông xuống. Ánh nắng tinh khôi, lung linh của bình minh bắt đầu cho một ngày mới, cái nắng nhè nhè của buổi chiều như muốn nói nữa ngày đã trôi qua, và hoàng hôn! Hoàng hôn buông xuống, mọi thứ dường như được pha nhuộm cái màu cam đỏ rực rỡ một cách cố Đối với những người tuổi trẻ này, Hình Thiên không khỏi nhíu mày, mặc dù trong lòng của hắn đã dâng lên sát ý đến, không chịu nổi cái này Hình Thiên nhưng không có vội vã động thủ, dù sao cái này bên trong là vô tận hư không, không phải Hồng Hoang thiên địa, Hình Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, Là một ngày nữa ra đi, Nhưng mỗi khi bình minh dâng lên, Là một ngày nữa hy vọng, Vậy thì hãy hy vọng cho những điều tốt đẹp phía trước. Thay đổi, như ánh nắng mặt trời, có thể là một người bạn hoặc một kẻ thù, một phước lành hoặc một lời nguyền, một bình minh hoặc một hoàng hôn. . Chiều dần buông gieo u sầu về khắp trần gian. Buồn vương vấn áng mây chiều lờ lững dần tan. Nhìn bầy chim bay về ngơ ngác tìm đàn. Kìa hoàng hôn đem màn đêm xuống khắp nơi non ngàn. Chiều tha hương gieo rắt mối sầu vương. Kìa muôn phương đang đắm trong chiều tàn. Ngoài phương xa bao khúc nhạc ái ân gieo buồn thế nhân. Mỗi khi chân trời hoàng hôn rơi Muôn tiếng than không lời. Ngày dần trôi nắng tắt sau đồi Nhìn hoàng hôn hát khúc chơi vơi. Chiều mang theo muôn tiếng ca u sầu Ngày dần qua bao phút vui còn đâu? Trông nơi xa bóng ai Lê chân theo nắng phai Vui ra đi đến ngày mai. Vương mây bay thiết tha Trông theo ai khuất xa Còn lưu luyến chi ngày qua. Xưa nơi đây chốn thần tiên Say sưa giấc triền miên Mưa hiu hắt ngoài hiên. Nay than ôi bóng người xưa Vương trong mấy đường tơ Nhạc lòng gieo thương nhớ ... Ngày dần trôi .. nhạc lòng reo .. Khi ánh chiều rơi .. trên quê hương .. Chủ nhà Leo săn sư tử [Leo] Nữ; 20 tuổi [tính đến 2014]. Là một nữ thanh niên nghiêm túc; Kiên quyết thực hiện tốt năm điều bác hồ dạy, các chủ trương chính sách của Đảng và Nhà nước; Tấm gương sáng về quy phạm đạo đức; Lấy ngôn tình làm mục tiêu, mỹ nam làm mục đích, Edit truyện vì sở thích [quan trọng nhất là thỏa mãn lòng ham hư vinh] Tính cách hiền lành, ngoan ngoãn, vui vẻ, dễ gần. [Thỉnh mọi người không ném đá] Xong màn tự diễn ╮╯▽╰╭ Giúp việc Linh Sniper [Linh] Nữ; Tuổi tác hiện nay còn là một bí ẩn Là một giúp việc đanh đá, hay bắt nạt chủ nhà; làm việc theo chủ nghĩa "Linh không đòi quà"; thích thì làm, chán lại nghỉ... Âm tình bất định, tâm tứ khó nắm bắt... Chủ nhà không còn gì để nói ~‾▿‾~ Leo, Linh Khẩu hiệu của chúng ta vĩnh viễn là Chim bay qua để lại lông, Người đi qua để lại lời bình... Tiện đây thông báo, gmail cũ của ta bị lỗi, mọi người có thắc mắc hay muốn tâm sự gì có thể gửi qua mail mới này - Nữ tác giả Ekuni Kaori cho rằng, cuốn sách của cô là câu chuyện kể về những tâm hồn xấu xí, chúng lèn chặt nỗi đau về tình yêu và chứa đựng cảm xúc lưu luyến và cả những thói quen. Tên sách Hoàng hôn rơi xuống. Tác giả Ekuni Kaori Dịch giả Đặng Đức Lộc -Nguyễn Thanh Hà. Nhã Nam và NXB Văn hóa Văn nghệ TP HCM, 2012. Giá bìa VNĐ Một ngày nắng đẹp, trời trong độ, Kengo, người yêu của Rika nói lời chia tay cô sau 8 năm chung sống. Tất nhiên, 8 năm là những tháng ngày dài với một mối tình, nhưng ngoài việc âm thầm nuốt nước mắt thu dọn đồ đạc cho Kengo chuyển đi, Rika không còn cách nào khác. Cô vẫn yêu Kengo tha thiết, đến mức, dù bị anh bỏ rơi chỉ vì một cô gái anh mới gặp trước đó ba ngày, cô vẫn dịu dàng nói “Không sao mà!" Bìa cuốn "Hoàng hôn rơi xuống". “Khi còn nhỏ, mỗi lần leo lên xe đạp và sắp ngã nhào, vào khoảnh khắc vài giây ít ỏi trước đó, chúng ta - bằng một cách nào đó - đã có dự cảm rõ ràng, rằng mình sẽ bị đau. Và chúng ta chuẩn bị tinh thần để ngã cho đàng hoàng ngay khi nhận ra mình sắp ngã", nữ tác giả Kaori Ekuni đã viết như thế trong cuốn sách của mình. Nhân vật Rika trong câu truyện này cũng vậy, khi Kengo lúng túng giải thích việc muốn chuyển nhà, cô biết mình bị bỏ rơi. Và dù không muốn, cô vẫn cố gắng đón nhận điều đó, bình tĩnh đến quái gở. Nhưng, Rika vẫn chưa và có thể sẽ không bao giờ sẵn sàng chấp nhận sự thực rằng, cô không nên tiếp tục yêu người đã không còn yêu cô nữa. Rika không sợ ở một mình, dù cô không tự cho mình là người can đảm. Mọi nhân vật trong câu chuyện, không ai can đảm cả. Dẫu vậy, trên con đường dài, có tăm tối đến đâu họ vẫn tự bước một mình, âm thầm dồn nén nỗi buồn và cả những khao khát dị thường, cũng chỉ một mình mà thôi. Suốt một thời gian dài, Rika chìm đắm trong giấc mộng ngoài thực tại. Vài ngày đầu tiên sau khi Kengo nói lời chia tay, hiện thực trở nên mơ hồ, chỉ còn lại ký ức của 8 năm chung sống như những sợi dây mong manh dai dẳng, níu giữ tâm hồn Rika. Cô cố giữ lấy căn hộ, dù tiền nhà quá cao so với nhu cầu sống một mình, và vật vờ như một vong hồn. Những ngày nắng tiếp nối nhau, Rika tưởng như chỉ làm mỗi một việc là bước đi trong vô định và để mặc thời gian trôi trong ảo ảnh vô vọng mà cô tự ám thị mình, rằng chia ly không phải là hiện thực. Thậm chí sau khi dọn dẹp, mọi thứ trong căn hộ vẫn được giữ nguyên vị trí, cả chiếc áo khoác len màu sô cô la gợi nhớ về Kengo cũng đung đưa trên móc treo trong phòng khách, như hồi hai người còn chung sống. Thế rồi một ngày kia, cô gái là nguyên nhân cuộc chia tay giữa Rika và Kengo bỗng dưng xuất hiện. Cô ta tên Hanako, 27 tuổi. Không nghề nghiệp. Cô ta đưa ra một đề nghị hết sức kỳ quặc muốn sống chung cùng Rika, giúp Rika trang trải tiền nhà. Rika chấp nhận Hanako đến sống chung, chủ yếu bởi lý do Kengo sẽ thường xuyên quay lại căn hộ để thăm cô, hay đúng hơn, là thăm Hanako. Rika bỏ ngoài tai những lời phàn nàn lẫn khuyên nhủ của cô bạn thân Ryoko. Cô không đánh giá Hanako, không ghen tỵ Hanako, cũng không hận thù Hanako. Cô thản nhiên làm sandwich cho cô gái mà Kengo yêu. Bởi theo cô, việc này xem ra còn gần với Kengo hơn cả việc chung sống cùng anh hay việc một mình cô đơn. Rõ ràng, từ đây mọi chuyện đã bắt đầu trở nên méo mó. Chẳng biết tự lúc nào, từ mong muốn được gần hơn với Kengo, Rika lại trở nên gần gũi với tình địch của mình, thậm chí có thể nói là bị cuốn hút bởi Hanako. Cô thấy lo lắng và trống vắng trước những lần biến mất thất thường của Hanako, khi thì đi biển, lúc khác thì biệt tích sang tận Hong Kong. Rika bồn chồn khi không được nghe câu chào "Chị về rồi à!" mà Hanako hay thốt lên mỗi khi Rika về nhà - câu chào mang toàn bộ dư âm của một tiếng chuông chùa vang trong đêm lạnh. Từ đây, nhờ có Hanako - lạ lùng và thất thường, cuộc sống không có Hanako cũng chẳng khác gì cuộc sống có Hanako, lúc nào Rika cũng cảm giác như Hanako đang ở đó. Không có Hanako, Rika nhận ra cô không còn hòa hợp được với Kengo nữa. Cả việc hai người chia tay rồi, cô cũng đã quên. Khi ngồi đối diện với anh, Rika mới bất ngờ nhớ ra điều đó. Cô từng bước từng bước tiến vào một thế giới khác biệt, tại đó mọi chuyện không còn xoay quanh người yêu cũ của cô. Trong toàn bộ câu chuyện, từ những dòng suy nghĩ xen kẽ thực tại và quá khứ của Rika, tới những mẩu đối thoại lửng lơ giữa các nhân vật, hết thảy đều thấp thoáng một nỗi u sầu, không dữ dội nhưng dai dẳng và luôn khiến tim họ rỉ máu. Dù chẳng ai trực tiếp nói ra điều đó. Tác giả không cần đi sâu vào quá khứ từng nhân vật, mạch truyện tưởng như thiếu tính chặt chẽ lại có cái logic riêng. Cũng như Rika dần quen với việc mất đi tình yêu của Kengo, với cung cách hành xử bí ẩn của một Hanako luôn hờ hững trước mọi việc. Độc giả dần quen với việc các nhân vật luôn phải lèn chặt đớn đau trong tim. Hoang mang, tiếc nuối, những mệt mỏi không kết thúc tự lúc nào đã trở thành một phần trong họ. Cho đến một ngày, ngay cả khi còn vô số thắc mắc không ai trả lời vì người nắm giữ lời đáp đã tan biến cùng nỗi buồn riêng thì những người ở lại, đang ảo não mà hồ như chẳng phải ảo não, không rõ vì sao bất chợt bừng tỉnh và vươn tay ôm vào lòng nỗi buồn mang tên người khác. Đặt mua sách Thanh Mai Một ngày nắng đẹp, trời trong độ, Kengo, người yêu của Rika nói lời chia tay cô sau 8 năm chung sống. Tất nhiên, 8 năm là những tháng ngày dài với một mối tình, nhưng ngoài việc âm thầm nuốt nước mắt thu dọn đồ đạc cho Kengo chuyển đi, Rika không còn cách nào khác. Cô vẫn yêu Kengo tha thiết, đến mức, dù bị anh bỏ rơi chỉ vì một cô gái anh mới gặp trước đó ba ngày, cô vẫn dịu dàng nói "Không sao mà!""Khi còn nhỏ, mỗi lần leo lên xe đạp và sắp ngã nhào, vào khoảnh khắc vài giây ít ỏi trước đó, chúng ta - bằng một cách nào đó - đã có dự cảm rõ ràng, rằng mình sẽ bị đau. Và chúng ta chuẩn bị tinh thần để ngã cho đàng hoàng ngay khi nhận ra mình sắp ngã", nữ tác giả Kaori Ekuni đã viết như thế trong cuốn sách của mình. Nhân vật Rika trong câu truyện này cũng vậy, khi Kengo lúng túng giải thích việc muốn chuyển nhà, cô biết mình bị bỏ rơi. Và dù không muốn, cô vẫn cố gắng đón nhận điều đó, bình tĩnh đến quái Rika vẫn chưa và có thể sẽ không bao giờ sẵn sàng chấp nhận sự thực rằng, cô không nên tiếp tục yêu người đã không còn yêu cô nữa. Rika không sợ ở một mình, dù cô không tự cho mình là người can đảm. Mọi nhân vật trong câu chuyện, không ai can đảm cả. Dẫu vậy, trên con đường dài, có tăm tối đến đâu họ vẫn tự bước một mình, âm thầm dồn nén nỗi buồn và cả những khao khát dị thường, cũng chỉ một mình mà một thời gian dài, Rika chìm đắm trong giấc mộng ngoài thực tại. Vài ngày đầu tiên sau khi Kengo nói lời chia tay, hiện thực trở nên mơ hồ, chỉ còn lại ký ức của 8 năm chung sống như những sợi dây mong manh dai dẳng, níu giữ tâm hồn Rika. Cô cố giữ lấy căn hộ, dù tiền nhà quá cao so với nhu cầu sống một mình, và vật vờ như một vong ngày nắng tiếp nối nhau, Rika tưởng như chỉ làm mỗi một việc là bước đi trong vô định và để mặc thời gian trôi trong ảo ảnh vô vọng mà cô tự ám thị mình, rằng chia ly không phải là hiện thực. Thậm chí sau khi dọn dẹp, mọi thứ trong căn hộ vẫn được giữ nguyên vị trí, cả chiếc áo khoác len màu sô cô la gợi nhớ về Kengo cũng đung đưa trên móc treo trong phòng khách, như hồi hai người còn chung rồi một ngày kia, cô gái là nguyên nhân cuộc chia tay giữa Rika và Kengo bỗng dưng xuất hiện. Cô ta tên Hanako, 27 tuổi. Không nghề nghiệp. Cô ta đưa ra một đề nghị hết sức kỳ quặc muốn sống chung cùng Rika, giúp Rika trang trải tiền nhà. Rika chấp nhận Hanako đến sống chung, chủ yếu bởi lý do Kengo sẽ thường xuyên quay lại căn hộ để thăm cô, hay đúng hơn, là thăm bỏ ngoài tai những lời phàn nàn lẫn khuyên nhủ của cô bạn thân Ryoko. Cô không đánh giá Hanako, không ghen tỵ Hanako, cũng không hận thù Hanako. Cô thản nhiên làm sandwich cho cô gái mà Kengo yêu. Bởi theo cô, việc này xem ra còn gần với Kengo hơn cả việc chung sống cùng anh hay việc một mình cô đơn. Rõ ràng, từ đây mọi chuyện đã bắt đầu trở nên méo biết tự lúc nào, từ mong muốn được gần hơn với Kengo, Rika lại trở nên gần gũi với tình địch của mình, thậm chí có thể nói là bị cuốn hút bởi Hanako. Cô thấy lo lắng và trống vắng trước những lần biến mất thất thường của Hanako, khi thì đi biển, lúc khác thì biệt tích sang tận Hong bồn chồn khi không được nghe câu chào "Chị về rồi à!" mà Hanako hay thốt lên mỗi khi Rika về nhà - câu chào mang toàn bộ dư âm của một tiếng chuông chùa vang trong đêm lạnh. Từ đây, nhờ có Hanako - lạ lùng và thất thường, cuộc sống không có Hanako cũng chẳng khác gì cuộc sống có Hanako, lúc nào Rika cũng cảm giác như Hanako đang ở đó. Không có Hanako, Rika nhận ra cô không còn hòa hợp được với Kengo nữa. Cả việc hai người chia tay rồi, cô cũng đã quên. Khi ngồi đối diện với anh, Rika mới bất ngờ nhớ ra điều đó. Cô từng bước từng bước tiến vào một thế giới khác biệt, tại đó mọi chuyện không còn xoay quanh người yêu cũ của toàn bộ câu chuyện, từ những dòng suy nghĩ xen kẽ thực tại và quá khứ của Rika, tới những mẩu đối thoại lửng lơ giữa các nhân vật, hết thảy đều thấp thoáng một nỗi u sầu, không dữ dội nhưng dai dẳng và luôn khiến tim họ rỉ máu. Dù chẳng ai trực tiếp nói ra điều giả không cần đi sâu vào quá khứ từng nhân vật, mạch truyện tưởng như thiếu tính chặt chẽ lại có cái logic riêng. Cũng như Rika dần quen với việc mất đi tình yêu của Kengo, với cung cách hành xử bí ẩn của một Hanako luôn hờ hững trước mọi việc. Độc giả dần quen với việc các nhân vật luôn phải lèn chặt đớn đau trong mang, tiếc nuối, những mệt mỏi không kết thúc tự lúc nào đã trở thành một phần trong họ. Cho đến một ngày, ngay cả khi còn vô số thắc mắc không ai trả lời vì người nắm giữ lời đáp đã tan biến cùng nỗi buồn riêng thì những người ở lại, đang ảo não mà hồ như chẳng phải ảo não, không rõ vì sao bất chợt bừng tỉnh và vươn tay ôm vào lòng nỗi buồn mang tên người Mai Có những đêm nào.. mình nhớ tên nhau... Có phút giây nào... đời vẫn xôn xao... Khóe mắt mùa thu vương bao lá sầu... Có chút hồn nhiên.. giờ biết tìm đâu... Có lúc âm thầm... đường phố không tên... Nhớ phút giây đầu.. cùng bước bên em... Chiếc lá vàng rơi... rơi trên tóc mềm... Ngỡ mãi còn nhau... ngày tháng bình yên... ĐK Những phút gần nhau... đâu biết sẽ biệt ly... Trái đắng tình yêu... lăn dưới bước người đi... Phút cuối cầm tay... ta nói tiếng từ ly... Có những giọt sương... rơi thấm ướt bờ mi... Môi ngon chưa vương buồn một lần Em đi chia đôi giọt lệ thầm, Rồi mai đời ta xa lắm... Có những mùa thu... xao xác lá vàng bay... Ngỡ vẫn còn đây... hơi ấm của bàn tay... Chiếc lá vàng rơi... trên phố vắng chiều nay... Nói với tình nhân... năm tháng đã đổi thay... Cô đơn bên hiên đời lạnh lùng, Ta đi đôi chân còn ngại ngùng Từ khi về nơi xa ấy, Mùa thu.. còn buồn không em?

và mỗi khi ánh hoàng hôn rơi xuống